Hơn ai hết, tôi hiểu rõ cảm giác tủi thân trước sự cay độc và lạnh lùng của lời nói. Ấy thế mà khi cơn tức giận tràn đến lại chẳng thể nào ngăn bản thân buông những lời lẽ tàn nhẫn làm tổn thương người khác. Tự biến mình thành một đứa ngu ngốc không nắm bắt được tâm tư tình cảm của ai. Vẫn chật vật khó khăn trong việc giữ gìn các mối quan hệ. Lúc nào cũng cảm thấy mình như một kẻ ngoài cuộc, người đứng ngoài gõ cửa nhưng không thể bước vào. Tôi sợ mình mềm yếu, sao tôi lại quá dễ mủi lòng. Tôi dừng nói chuyện với một người bạn khi nhận ra mình than vãn với cô ấy quá nhiều. Tôi thấy mình thật rầy rà khó chịu và phiền phức khi cứ than này và thở kia. Thứ tình cảm ấy có lẽ vì không thể tồn tại mãi mãi mà trở nên đáng buồn. Không, nếu tồn tại mãi mãi, không chừng còn buồn hơn nữa. Việc tiếp tục khư khư chỉ biết đến mình và niềm tin tưởng tuyệt đối đến ngờ nghệch không được dành quá nhiều tình cảm cho bất cứ ai chỉ càng đẩy tôi xa mọi người hơn. Ai sẽ đủ kiên nhẫn với tôi đây. Mới đây thôi, mùa hè sà xuống kéo vội theo xà cừ đổ lá xuống phố phường như một giấc mơ đầy phiền muộn. Thế mà tháng sáu đã lại qua. Ngày rằm. Mùi khói từ nhà nào hóa vàng len lỏi qua ô quạt thông gió xộc thẳng vào phòng. Vài tàn tro giấy cũng theo gió tìm được đến đây. Lúc ấy mới sực nhớ, chiều hai hôm trước trên đường về mặt trăng lơ lửng trên màn trời xanh thẫm khi chiều tà vẫn chưa kịp tắt đã gần tròn. Những ngày hè mưa xám ủ rũ, nhưng những buổi chiều muộn lại đẹp đến buồn phiền. Cầm theo quyển sách đang đọc dở và cây đàn. Hì hụi leo lên sân thượng, bước đến bật thang cuối cùng, còn ngó nganh quất ra khoảng trời ngoài mái hiên, ngoảnh đầu lại đã thấy trăng ngay trước mắt. Đêm hè. Nền trời màu mận chín dìu dịu tan vào một khoảng không màu vỏ nho bàng bạc lành lạnh, những vân mây trắng, tầng nối tầng, xếp chồng nhau như vảy cá bạc, gió hì hục gắng sức đẩy những đám mây ám muội khói qua lại như một cỗ xe mà ngựa kéo đã mỏi mệt. Chẳng đánh nổi một điệu nhạc ra hồn, khán giả chỉ có chú chó nhà hàng xóm. Tìm mỏi mắt không có lấy một cái ghế, thế là phải dựng cái thang tam giác hơi cập kênh làm chỗ ngồi, gỗ vẫn ẩm nước của cơn mưa ban chiều. Sân thượng này như một cái nhà kho nhỏ với đủ thứ đồ cũ kỹ vứt la liệt khắp lối. Dù sao cũng là một chỗ trú ẩn dễ chịu. Mùa hè này sẽ còn lại gì, câu trả lời dù thế nào cũng không phải điều tôi mong muốn.